-
浪水清且白,频年照行役。
褰裳涉微波,微波去无极。
悠悠溪上山,送我往复还。
与君临水别,幽恨寄山间。
-
落霞堕秋水,浮光照船明。
孤程发晚泊,倦楫摇天星。
蔼蔼野烟合,翛翛水风生。
远浦浩渺漭,微波澹彭觥。
畸鸟有时起,幽虫亦宵征。
-
岁晏雪盈尺,农夫倍欣然。
不作祁寒怨,应知有丰年。
笑我寄一室,归耕无寸田。
无田吾不忧,饮啄当问天。
我看多田翁,租赋常逋悬。
-
岁晏苦风雪,旷野寒峥嵘。
湿薪烧枯棘,距刺相拿撑。
浓烟久伊郁,微焰方晶荧。
津津膏乳涨,中有蚯蚓鸣。
蓬蒿掇快炬,倏作飞灰轻。
-
翻翻雪中鸦,飞鸣觅遗粟。
雪深不可求,绕屋啄寒玉。
顾我如鸱鸢,多储有馀肉。
我亦生理拙,冻卧僵雪屋。
日午甑无烟,饥吟搅空腹。
-
诗人固多贫,深居隐茅蓬。
一夕忽富贵,独卧琼瑶宫。
梦破窗明虚,开门雪迷空。
萧然视四壁,还与向也同。
闭门撚须坐,愈觉生理穷。
-
江云卷宿雨,江风散晨烟。
山光烟雨润欲滴,影堕江水空明间。
修蛾新妆翠连娟,下拂尘镜窥明蠲。
渔舟来何许,触破青茫然。
中流水肥鱼逆上,受网应有松鲈鲜。
-
皇娲化万象,赋受无奇偏。
胡为堕爱境,亦为尤物牵。
煌煌灵祠花,玉蕊冠春妍。
婉如倾国姝,独立江湖边。
顾惜怨夺移,含秀梁宫烟。
-
重山复峻岭,溪路宛盘盘。
流水滑无声,暗泻溪石间。
岸草凄以碧,鲜葩耀红丹。
高云映朝日,流景青林端。
我行属朱夏,欲愒不得閒。
-
沂山一何高,群峰郁孱颜。
我行问遗老,云此小太山。
望秩有常祀,其神号东安。
草荒穆妃坟,雨剥汉武坛。
神仙果何在,可想不可攀。
-
便面团圞字点鸦,天风吹堕委尘沙。
燕泥庭草争工拙,何似当年陌上花。
-
翠裙襞积破黄薇,新样丁香结玉蕤。
最爱东风木芍药,淡红深紫两相宜。
-
海路东南万壑倾,青山孤起压重城。
驿亭春半馀寒雪,墙角无人草自生。
-
吴歌楚语海山间,织苇苫菰便自安。
已作稻塍犹未种,小沟流涩水车乾。
-
二年三到水云乡,瘦马凌兢怯路长。
野雪未乾春未雨,落鸢飞起暗尘黄。
-
老木经霜众窍空,月明深夜响秋风。
始知天籁非人籁,吹万由来果不同。
-
几年客舍逢端午,今日东行复海隅。
三岁已无平老艾,一杯聊作辟愁符。
-
诛茅结搆略三楹,顾揖青山共落成。
一径宛如通辋口,廿岑何用诧南城。
清风枕簟人间世,黄卷圣贤天下名。
只恐山灵留不得,暮年合起为苍生。
-
鲁国遗踪堕渺茫,独馀林庙压城荒。
梅梁分曙霞栖影,松牖回春月驻光。
老桧曾沾周雨露,断碑犹是汉文章。
不须更问传家远,泰岱参天汶泗长。
-
鹑居鷇食两迷阳,四十犹贪桂子香。
石汶为君抛水月,宪陵回首见冰霜。
虫鱼细碎成书癖,荆棘峥嵘失醉乡。
举白北轩真一梦,竹间犹记雨浪浪。
[金]
1134 年 ~ 1211 年
党怀英的诗文全集
共 76 诗文